Vượt đèo Cón
Vượt đèo Cón
Nhấp nhô rừng núi lẫn trong mây
Như vịnh Hạ Long trôi đến đây
Lồng lộng trời trong chim sải cánh
Mơ màng sương trắng gió vờn cây
Gái Mông phơi váy trên nương tráng
Trai Thái lượn khèn dưới suối say
Đèo vắng xe bon trong nắng ấm
Bồng bềnh bốn phía tựa như bay [1]
23-7-2010
[1] Hoạ bài thơ "Trên thuyền" của Tùng Minh
Các bài hoạ tiếp sức
NHƯ BAY
Cao Bằng Bản Dốc cuối chân mây
Lữ khách bốn phương đến chốn đây
Thấp thoáng xe leo ùn hẻm núi
Lờ mờ sương phủ kín hàng cây
Bóng chiều đang phủ bên bờ thác
Khí lạnh bao trùm cuộc rượu say
Lực bất tòng tâm sao luýnh quýnh ?
Xoay vần nhân tạo bổng như bay !
Hà Đình Chung
TRÊN ĐÈO CÓN
Lưng đèo lớt phớt mấy màn mây,
Tưởng cánh buồm giong lạc tới đây.
Mấy nụ lan rừng bên vách đá,
Vài con gà cỏ dưới hàng cây.
Ngỡ ngàng tiếng sáo lòng bừng tỉnh,
Mơ mộng lời thơ dạ đắm say.
Mải ngắm suối khe chiều tịch mịch,
Tâm hồn thư thái nhẹ như bay.
Tùng Minh
ĐÈO CÓN
Danh bất hư truyền tận chín mây
Anh hùng khắp nẻo rủ về đây
Sơn La muốn đến leo chổng cẳng
Phú Thọ quay hồi lết thẳng cây
Vực thẳm cheo leo dường chẳng mỏi
Lưng đồi man mác tựa tìm say
Một lần nhớ mãi qua Đèo Cón
Mơ chốn chim trời thỏa cánh bay
Học trò trường thuốc
NGẮM QUY HÒA
Xanh tầm biển đảo tít chân mây
Đón khách đường xa ngắm chốn đây
Neo bến thuyền về đầy mạn cá
Chồn chân liễu rũ ngát hàng cây
Như chờ như đợi dù không hẹn
Chẳng rượu chẳng mồi đã chớm say
Một chuyến đến thăm Hàn Mạc Tử
Dịp may tẩy não thả hồn bay
Dung N (10.8.11)
LÊN QUÊ BẠN
Thân tặng Tùng Minh
Tôi lên đèo Cón tựa lên mây
Nơi chính bạn tôi ở chốn đây
Lối cũ mênh mông bao ngọn núi
Đường quen bát ngát những hàng cây
Gạo nương người Thái hương thêm thích
Rượu táo dân Mường vị cũng say
Quê bạn mừng vui chào đón khách
Xe đi vun vút tựa tên bay.
Tình Biển.
CẢNH SẮC
Đường ai ngoắt ngoéo vịn chân mây
Sườn núi treo leo vẽ khéo đây
Cô gái Hơ Mông bên mỏm núi
Chàng trai Mường Té cạnh vòm cây
Trên nương réo rắt khèn ngây ngất
Dưới bản hây hây rượu tỉnh say
Xanh ngắt một vùng cây cỏ lạ
Tâm hồn sảng khoái tựa chim bay
10/8/2011
Nguyễn Thạc Điền
ĐÈO MẸ BỒNG CON
Chả có mù sương chả có mây
Mẹ Bồng Con ải chính là đây
Biên Hoà đâu xuống chừng trăm cọc*
Long Khánh vừa qua cỡ mấy cây*
Trống trải cung đường cong bỗng sợ
Ngoằn ngoèo tay lái đánh nghe say
May mà được chú công an gác
Cũng đỡ nên hồn phách khỏi bay
Thi sĩ Gàn
*Cọc, cây số...
QUA ĐÈO CÓN
Mây ôm ấp núi, núi lồng mây
Non nước thiên bồng ở chốn đây
Vực thẳm chênh vênh nai kiếm bạn
Đèo cao khúc khuỷu gió ru cây
Trên nương cô gái đàn ca hát
Dưới suối chàng trai sáo ngất say
Sơn cùng thủy tận ngời tiên cảnh
Thỏa chí bầy chim thẳng cánh bay
GIANG THANH HÀ 10.08.11
Đèo Cón
Đèo Cón phơi mình hứng gió mây
Hững hờ khép mở xốn xang đây
Nhấp nhô triền dốc thênh thênh rãnh
Vắt vẻo đường ven rợp rợp cây
Lữ khách thẫn thờ xao xuyến ngắm
Tao nhân bối rối ngẩn ngơ say
Thiên nhiên kỳ thú khơi khơi thế
Mà khiến mê hồn bảng lảng bay.
10-8-2011
Người Đi Rong
CẢNH ĐÈO
Núi thẳm rừng xanh phủ trắng mây Leo lên Đèo Cón đứng nơi đây Trời cao bát ngát chim nghiêng cánh Tai Tượng rậm rì gió rỡn cây Cảnh đẹp ảo huyền nhìn đắm duối Người xinh thấp thoáng ngắm mê say Như chàng Từ Thức xưa đi lạc Một tứ thơ vừa chợt thoáng bay...
Lê Trường Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét