Khoảng lặng
Chiều
tắt thu không vắng bóng người
Mà
lòng sao chẳng lặng em ơi !
Người
đi ngoái lại lần khân vẫy
Kẻ
ở trông theo gượng gạo cười
Chiếc
lá lìa cành chưa chạm đất
Con
thuyền rời bến đã xa khơi
Bao
năm mà tưởng như vừa mới
Một
góc nỗi buồn vẫn tốt tươi !
31-8-2011